Khi mà chúng ta chẳng biết rằng ” Ngày mai mới là sự bắt đầu

Những gì mình cần nhìn lại khi cảm thấy mọi thứ thật khó khăn. Có 1 câu là ” Remember why you started”, thực là như thế. Khi rời xa một nơi mình đã lớn lên 18 năm để đến nơi cho mình sự tự do mà mình luôn khao khát có được. Bởi vậy mình háo hức, mình kì vọng, mình như đặt cả vào số phận sẽ ra sao thì ra.
Khi bắt đầu đi học ở một trường mà ai cầm cái bút chì cũng tạo nên một tác phẩm ra gì thì mình chỉ biết vẽ căng nhất là người que. Một lần nữa mình vỡ mộng bởi nơi mình chọn, nhưng mình chả có con đường nào khác cả. Mình đền bù sự thiếu sót hội hoạ mình bằng sự chăm chỉ, dùng pentool tỉa lông sư tử về đêm trên con máy HP ram 4gb mẹ mua cho hồi cấp 3 mở được AI thì thôi PTS mà mở PTS là khỏi mở gì khác.
Rồi cái sự chăm chỉ của mình cũng có câu trả lời mình có công việc đầu tiên, công việc thứ 2, rồi thứ 3, từ làm cho agency đến client, rồi làm freelance. Cái gì mình làm được mình làm hết, mình không bỏ qua bất cứ cơ hội nào đến với mình, mình lao vào cái guồng quay của công việc mà mình chưa từng lên kế hoạch cho nó. Rồi đến một thời điểm mình chững lại và không đi tiếp được nữa, khi đó mình nhận ra
“CHĂM CHỈ LÀ QUAN TRỌNG NHƯNG BẠN CẦN PHẢI BIẾT CÁCH TỪ BỎ NỮA” Có nhiều người, bao gồm cả mình đã từng tin rằng người thành công không bao giờ bỏ cuộc, “Mình chỉ sống một lần” Không đúng! ” MÌNH SỐNG MỖI NGÀY VÀ CHỈ CHẾT MỘT LẦN”. Mình hoàn toàn ủng hộ sự chăm chỉ và kiên nhẫn đối với công việc, tuy nhiên có một điều quan trọng không kém, đó là biết lúc nào nên từ bỏ. Khi đó mình làm graphic, năng lực cũng nhàng nhàng, sản phẩm công nghiệp hoá, mình tự vấn là mình chỉ đi được đến đây thôi sao? Mình từ bỏ. Mình bắt đầu một công việc, một ngành hoàn toàn trái với những gì trước đây từng học và làm, mình chấp nhận với mức lương còm cõi để có thể thả mình vào trong cái bể kiến thức đấy. Và giờ mình rất biết ơn sự đánh cược lúc đấy.

Thứ mà mình đánh mất. Mình bỏ qua tất cả những niềm vui của tuổi trẻ nên có, khi nhắc về tuổi trẻ thứ duy nhất hiện hữu trong mình là sự cô đơn, là những ngày làm việc đến khi trời chuyển màu, là quay trở lại căn phòng chỉ có bóng tối đang đợi, là những ngày gồng mình hít một hơi để đứng lên và đi tiếp. Là nỗi nhớ nhà qua màn hình điện thoại. Là mình và chính mình.
Đổi lại, mình vẫn chưa phải có quá nhiều thành tựu nhưng mình có được sự công nhận, sự công nhận chính mình đã cố gắng đủ nhiều, sự công nhận từ ánh mắt khi gia đình thấy mình, sự công nhận từ những người từng nghĩ tương lai mình là con số 0.
Hơn cả sự công nhận, mình có những trải nghiệm mà có lẽ nhiều người sẽ phải đưa ra mức giá cao để có được nó.
Mình biết ơn tuổi trẻ của mình, mình luôn nói với bản thân “Only time will tell”. Tuổi trẻ đôi khi xé bầu trời mơ mộng của mình làm trăm ngả. Đôi khi là nó lại những điều cần phải xảy ra để có được ngày hôm nay.
Trang Bui at 7:17 am, March 15, 2023 -
Đọc bài này em thấy resonate vô cùng, resonate từ những câu đầu đến đoạn bút chì, cái máy tính mà chỉ hoặc ai hoặc pts, rồi đến những lựa chọn công việc… đến cả những bước ngoặt đã và sẽ diễn ra. Phải chăng cũng tất cả là duyên. chỉ khác anh lâm ở chỗ có người còn ko chăm chỉ nổi, sống nhờ chút “khiếu” ít ỏi rồi ra quyết định và chọn từ bỏ có chuẩn bị. Mong giống anh phần nào nhưng có sự chuẩn bị tốt hơn nữa.
Becky at 5:24 pm, November 8, 2023 -
I’m not that much of a online reader to be honest but your blogs really
nice, keep it up! I’ll go ahead and bookmark your site to come back later.
All the best
my homepage how to get more followers on instagram
best iptv in uk at 12:32 pm, February 19, 2024 -
Hi my loved one I wish to say that this post is amazing nice written and include approximately all vital infos Id like to peer more posts like this
Sanford Auto Glass Repalcement at 5:18 pm, March 8, 2025 -
Thank you for the hard work you put into this post. It’s much appreciated!